Trên lầu năm, em nhìn xuống phía dưới
Đèn đường vàng, loang lổ ánh sáng rơi
Thành phố buồn, nhưng chẳng ai buồn hơn em
Mọi âm thanh dường như lặng im trong nội tâm em
Gió thổi qua, tóc em bay rối bời
Chẳng ai biết, lòng em đã vỡ lâu rồi
Em tự hỏi,
Nếu bước một bước nữa thôi
Liệu thế giới mới có khác gì hôm nay?
Những giọt lệ
Em giấu đi bao ngày
Có ai nhìn thấy không, hay cũng chỉ là mây?
Em đứng đây
Giữa khoảng trời cô độc
Chờ một ai nắm lấy tay em thật lâu
Nhưng chẳng ai,
Chỉ còn lại vực sâu
Và em hỏi: \"Liệu mình sẽ quên được nỗi đau?\"
Trên lầu năm, em nhìn xuống phía dưới
Chỉ còn em, và nỗi đau đang vỡ đôi
Nếu ngày mai, chẳng còn gì để nhớ
Hãy tin rằng, em từng yêu cuộc đời này... mãi mãi.
Em muốn níu, để có ai cố giữ lại
Em chọn cách ra đi, lặng lẽ và cô đơn
Em tự hỏi,
Nếu bước một bước nữa thôi
Liệu thế giới mới có khác gì hôm nay?
Những giọt lệ
Em giấu đi bao ngày
Có ai nhìn thấy không, hay cũng chỉ là mây?
Em đứng đây
Giữa khoảng trời cô độc
Chờ một ai nắm lấy tay em thật lâu
Nhưng chẳng ai,
Chỉ còn lại vực sâu
Và em hỏi: \"Liệu mình sẽ quên được nỗi đau?\"
Có thể mai, ánh mặt trời vẫn đẹp đấy
Có thể ai, sẽ tiếc nuối phút giây này
Nhưng em biết không, cuộc sống này là vậy đấy
Hãy nhìn về phía ánh mặt trời, để đến với tương lai của em
Em tự hỏi,
Nếu bước một bước nữa thôi
Liệu thế giới mới có khác gì hôm nay?
Những giọt lệ
Em giấu đi bao ngày
Có ai nhìn thấy không, hay cũng chỉ là mây?
Em đứng đây
Giữa khoảng trời cô độc
Chờ một ai nắm lấy tay em thật lâu
Nhưng chẳng ai,
Chỉ còn lại vực sâu
Và em hỏi: \"Liệu mình sẽ quên được nỗi đau?\"
Có thể mai, ánh mặt trời vẫn đẹp đấy
Có thể ai, sẽ tiếc nuối phút giây này
Nhưng em biết không, cuộc sống này là vậy đấy
Hãy nhìn về phía ánh mặt trời, để đến với tương lai của em